Hai Hỏi – Michael
Hôm đó trời nắng đẹp, tôi ra sân bay đón cô. Đứng bên ngoài sảnh đợi, tôi cứ nghĩ trong đầu rằng hễ thấy anh chàng cô nàng người nước ngoài nào thì phải giơ cao tấm biển hiệu ASEM Vietnam lên để họ nhận ra mình. Chờ hoài chẳng thấy bóng dáng ai cao to mắt xanh, tóc vàng. Tôi vung tầm mắt nhìn sâu vào trong, thấy có một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đang loay hoay lấy hành lý, nhìn cách ăn mặc thì không giống người Việt Nam, dáng người thì cũng chẳng phải là Tây. Nhưng sao tôi cứ chăm chăm nhìn mãi và buộc với mình rằng là cô ấy đây rồi. Quả thật linh tính của tôi đã không sai. Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn ấy chính là Kristi, giáo viên người Mỹ đến giảng dạy tiếng Anh cho ASEM Vietnam.
Chúng tôi chào hỏi, rồi tôi đưa cô về khách sạn cất hành lý. Cô hài lòng với căn phòng chúng tôi đã chuẩn bị kỹ càng cho cô. Sau đó chúng tôi đi ăn. Có một điều thật bất ngờ là cô ăn được hầu hết các món ăn Việt Nam. Cuộc trò chuyện trong lúc ăn thật vui vẻ và cởi mở. Hỏi ra mới biết mẹ cô là người Việt Nam. Một nửa dòng máu trong cô là người Việt. Cô về Việt Nam thăm gia đình, và nhân tiện muốn làm một việc gì đó đóng góp cho quê hương. Cô quyết định tình nguyện dạy tiếng Anh cho ASEM Việt Nam. Nghĩa cử đó thật quá cao đẹp.
Tôi tin chắc rằng ASEM Việt Nam đã gắn bó như một mảnh đất đầy tình yêu thương trong tâm hồn Kristi
Mãi cho đến tận bây giờ, chúng tôi vẫn nhớ mãi hình ảnh Kristi với nụ cười dễ mến.
Mãi cho đến tận bây giờ, học sinh ASEM Việt Nam vẫn luôn hy vọng một ngày không xa sẽ được gặp lại cô giáo Kristi quý mến ngày nào.
Mãi cho đến tận bây giờ…
Mãi cho đến tận bây giờ…