Nhật ký ‘chàng Tây rắc rối’ giỏi… tiếng Nghệ

“Tự cho mình là “thiên tài bẩm sinh” của tiếng Việt, khi ra thủ đô, tôi đang phóng xe trên đường Xuân Diệu lãng mạn, thấy cô bạn người Hà Nội của mình và hỏi “Đi mô rứa em”.

‘Tôi – một ông Tây chính hiệu 25 tuổi và đã 8 năm rồi kể từ lần đầu tiên, tôi biết đến mùi vị của Việt Nam lẫn tiếng Việt. Từ đó, tôi luôn đắm say với Việt Nam, đặc biệt là tiếng Việt. Và cũng từ ngày đó, tôi luôn tìm mọi cách để quay về đây, tìm mọi cách để ở lại đất nước này”.

Khi “Tây” học tiếng Nghệ

Năm 2004: khi “không – hẳn” 18 tuổi, tôi sang Việt Nam để làm tình nguyện tại tỉnh Nghệ An 1 năm và đó là lần đầu tiên tôi nói tiếng Việt. Người ta gọi là “lần đầu tiên trong đời”. Hà Nội “xin chào” tôi và tôi đã cố gắng hết mình để đáp lại. “Xin choo… Shin chaoow…”. Giống nhau cả thôi nhưng mỗi lần tôi cố gắng như thế (và thất bại thảm hại) thì mọi người Việt tôi gặp đều nói với rằng tôi rất giỏi.    

Tôi sống ở Nghệ An suốt 1 năm trời nên tôi học tiếng “Nghệ” thay vì tiếng Việt chuẩn. Tôi luôn nói với bạn tôi: “Đi mô rứa?” (Đi đâu đấy?) hay “Nỏ có chi!”(Không có gì!), và mỗi lần như thế tôi lại thấy mình thật giống người Việt Nam.

Bạn tôi (cả người Việt lẫn nước ngoài) thậm chí còn gọi tôi là “Tây Việt Nam” vì tôi nói không ngừng về Việt Nam. Thật là tuyệt vời! Ý tôi là: trước đây tôi có học tiếng Pháp, tiếng Đức và một số thứ tiếng khác ở trường, nhưng tôi chẳng bao giờ được “cổ động” nhiều như thế cả. Tôi tự cho rằng mình là một “thiên tài bẩm sinh” của tiếng Việt.


 

Thế mà đến khi ra thủ đô, tôi như một “ông Tây nhà quê” lên tỉnh vậy. “Nỏ” ai hiểu tôi nói gì cả. Mọi người vẫn cổ vũ và động viên tôi nhưng họ đều lắc đầu không hiểu. Và “quê” nhất là một lần, khi tôi đang phóng xe trên đường Xuân Diệu đầy lãng mạn, thì nhìn thấy cô bạn Hà Nội của tôi đang đi bộ bên đường. Tôi như một anh chàng hay cưa cẩm, phóng xe lên và nói: “Đi mô rứa em?”. Tôi những tưởng cô nàng sẽ rất bất ngờ và lấy làm thú vị, nhưng thật không ngờ: tôi phải mất thêm 10 phút giải thích thì cô ấy mới hiểu tôi đang nói gì. Thật là buồn!    

Sau đó tôi học nói tiếng Hà Nội. Thật ra, tôi cũng không nói được tiếng Hà Nội đ&aci